Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

Đi tìm đá Napoleon ở Dresden


Chuyến travel alone đầu tiên trong cuộc đời! Sau chuỗi ngày ngập tràn rắc rối và stress mình quyết định tự thưởng 1 chuyến đi chơi ngắn ngày tới đâu đó trên nước Đức. Ban đầu mình chọn Berlin, nhưng sau thì thấy Dresden thú vị hơn và cũng gần hơn nên chuyển địa điểm. Và đúng là Dresden đặc biệt thật!
Ngày đầu tiên chưa kịp đi mình đã gặp rắc rối. Lỡ mất tàu chỉ vì quên mất là hôm nay mình đi Dresden. Nhưng vì đã hẹn với C (host của mình ở Dresden) là gặp nhau lúc 6h ở tháp sô cô la nên đành cắn răng mua vé ICE mất toi 31€ . Đấy xong đến nơi thì ko thể nào mà tìm ra cái tháp sô cô la vì cuống (lúc xuống tàu là 5h58p rồi) và vì cái center station nó to và nhiều cửa vô cùng. May mắn thay mình được một ông lão vô gia cư đề nghị giúp đỡ (ko phải để xin tiền đâu), và thế là mọi người ở ga được chiêm ngưỡng cảnh 1 con bé châu á lùn tịt người lỉnh kỉnh đồ hớt hải chạy theo 1 lão vô gia cư tay lăm lăm chai rượu, trông kì cục cực vì trước nay chỉ có người vô gia cư là chạy theo người khác để xin tiền thôi.
Vì mình mà C và bạn của a chọn đi karaoke ở 1 quán Châu á tối hôm đấy. Nhưng kì cục là mình đếch thể tìm đc 1 bài hát châu á nào trong đấy ngoài "Gangnam style". Nguyên nhạc US UK vs Đức! Mà mình tiếng nói còn ko sõi thì hát thế nào được. Thế là thôi cả tối ngồi lắc chuông vỗ tay làm trò đệm cho mọi người hát. Sau đấy thì mọi người chuyển sang 1 quán cà phê bar để tâm hự đêm khuya nhưng chả có j đặc sắc lắm. Vì sao ư? Vì mình chả hiểu mọi người nói j mấy! Và đấy mới chỉ là những rắc rối của ngày đầu tiên...
Hát karaoke
Mình quen 1 cô gái dễ thương ở Dresden tên là Nancy. Nancy hẹn mình 10h sáng ngày thứ 2 gặp nhau cà phê cà pháo tí nhưng mình ko thể nào mà dậy sớm như thế (aha, thế mà mình bảo vs Chris là mình đến Dresden để du lịch chứ ko phải để ngủ cơ đấy), nên mình hẹn sang chiều. Nhưng chiều thì Nancy bận nên hẹn hôm sau nữa, và rắc rối của ngày thứ 3 thì kể sau, bây giờ là rắc rối của ngày thứ 2 nè. Mình đến Dresden vì muốn tìm viên đá Napoleon. Sau khi mất hàng nghìn binh sĩ ở Nga, Napoleon rút về Dresden và đứng trên viên đá đó suốt 6 tiếng đồng hồ ko nhúc nhích vì quá buồn bã. Truyền thuyết kể rằng nếu ai tìm đc viên đá đó sẽ gặp may mắn trong suốt 100 ngày (biết là nghe vô lý, nhưng mình cần vì mình đang đen đủi dã man), nhưng nó sẽ rất khó để tìm vì nó chỉ là 1 trong số HÀNG TRĂM viên đá lát đường trước nhà thờ Hof. Đấy thế là sau khi thức dậy vệ sinh cá nhân xong mình hăm hở ra đường lúc 11h30 sáng để đi tìm viên đá. NHƯNG ngay khi vừa đặt chân đến mặt sau của nhà thờ (nghĩa là còn có mấy mét) thì mình nổi cơn dị ứng nặng nhất mình từng bị. Khắp người nổi mẩn đỏ sưng phồng lên vừa ngứa vừa rát, nhưng mình vẫn cố lết đến trước nhà thờ làm vài bức ảnh và đó là sai lầm lớn! Cơn dị ứng trở nặng tới nỗi mình bắt đầu buồn nôn và chóng mặt, mà mình thì ko muốn nôn giữa phố nên cố chạy thật nhanh về nhà. Về tới nhà vừa bước ra khỏi thang máy mình kiệt sức vì chóng mặt+ngứa rát khắp người+buồn nôn+chạy nhanh dưới mưa nên xỉu luôn trong nhà vệ sinh.
Nhà thờ Hof trong mưa
C phải gọi bác sĩ tới nhà khám cho mình (nhưng khi bác sĩ tới nơi mình gần như khỏi rồi nên ông bác sĩ nhìn mình kiểu "mày điên à có thế này cũng bắt người ta tới"). Thế là thôi vì cơn dị ứng mà mất toi cả buổi chiều. Nhưng may sao Dresden vẫn còn thương mình, tối hôm đó (hình như) là buổi tối vui nhất mình từng có trong đời! Sau khi ngủ dậy mình như đc hồi sinh, làm hẳn 1 tour ĐI BỘ từ old city đến new city (mà Dresden rộng lắm ấy), tìm được viên đá Napoleon (nhưng lúc tìm đc thì chưng hửng vì ngta đã đánh dấu để nó dễ tìm cực kỳ).
Đá Napoleon
C đãi mình bữa tối ở 1 nhà hàng Việt Nam. C bảo là từ khi mình bước vào nhà hàng đông hẳn lên, vì khi người Đức thấy mình ăn ở đây thì họ tin rằng nhà hàng này hẳn rất tốt, rất "việt nam" thì mình mới chịu ăn món việt nam khi đang trên đất đức. Nhưng mà họ đâu biết là mình phải chật vật mãi mới nuốt được nửa đĩa, vì nó dở tệ và mặn kinh khủng! Mặn chát luôn ấy mình tu hết chai cô ca trong 1 nốt nhạc! Sau đó chúng mình gặp bạn của C ở 1 quán cà phê đẹp kinh khủng, xong đi chơi bi-a ở một cái bi-a club cũng đẹp kinh hoàng luôn. Bạn của C cũng tên là C nên mình sẽ gọi a ấy là C2. C2 còn xin lỗi mình vì đáng lẽ tối đó bi-a club có cả nhạc sống j đó nhưng cuối cùng lại ko (ôi lịch sự quá mức rồi!). Dù sao mình cũng rất vui vì mình ăn đc khá nhiều điểm dù đây là lần đầu mình chơi bi-a (dù hầu như toàn phải nằm hẳn lên bàn mới bắn đc vì người mình ngắn. Khổ lắm cơ!). Sau đó mình cứ tưởng sẽ đi về nên nốc hơi nhiều bia ở bi-a club, nhưng ko, chúng mình tiếp tục di chuyển tới một cái hộp đêm gần đó. Mình ko nhớ mình đã uống bao nhiêu bia tối hôm đấy nhưng khi chúng mình rời hộp đêm và tới một home party thì mình đã không thể tự mở đc cửa nữa rồi. Nói mới thấy từ ngày sống ở Đức mình càng ngày càng bị "bê tha hoá". Trước ở Việt Nam mình ngoan lắm, chả rượu chè cờ bạc thuốc lá gì, có chăng thỉnh thoảng đi ăn cùng bố hoặc bạn bè thì làm 1, 2 cốc bia là chấm hết. Mà bia Việt Nam thì như nước lã ấy! Ở Đức thì khác, đi tiệc mà uống loại bia nhẹ đựng trong chai nhựa thôi là đã bị chúng nó cười cho thối mũi. Nhưng mà thấy chúng nó nói không sai, tuổi trẻ phải đôi lần uống say không biết trời đất là gì xong quẩy hết mình thì mới là tuổi trẻ chứ! (nhưng không khuyến khích kiểu nhậu say rồi phóng nhanh vượt ẩu phạm pháp nhé) Mà bọn Tây nó điên thế thôi chứ cũng biết điều, uống say có thể cởi truồng chạy nhông nhưng ko bao giờ cầm lái. Và mình luôn luôn là người châu á duy nhất trong mọi bữa tiệc nên đc mọi người cưng lắm luôn!

Ngày thứ 3 mình thức dậy và mệt rã rời (hẳn rồi!) nhưng vẫn cố đi thăm thành phố lần cuối trước khi về. Khổ nỗi chả hiẻu sao 3G ko chịu hoạt động mà lại ko có wifi (rất khó để kiếm đc free wifi ở Đức vì kể cả trong quán cà phê người ta cũng ko cho pass đâu) nên ko làm sao mà liên lạc được với Nancy (đáng lẽ ra mình có thể gọi điện nhưng mình quên xừ mất là mình có số của Nancy -.-). Đấy xong vì ko có mạng nên ko tìm đc cả đường ra ga tàu để về luôn. Trời thì nắng mà cái ba lô trên vai thì ngày càng nặng. Quên ko nói Dresden đặc biệt ở chỗ nó có 2 thành phố nằm trong nó là old city và new city ngăn cách bởi sông Elbe, nên nó có 2 cái trung tâm thành phố và 2 cái ga tàu luôn. Mà cái ga mình cần tìm để về thì ko phải cái ga mà mình đến. Thế nên khi tìm đc thì mình đã quá mệt. Mua vé  về luôn và đành hẹn Nancy vào dịp khác :<
3 ngày ở Dresden nhiều rắc rối nhưng cũng thật nhiều niềmm vuii. Mình ko có nhiều ảnh của các khu nổi tiếng, mình chọn điểm đến ko phải vì nó nổi tiếng mà bởi vì con người, vì cảm giác của mình với thành phố và câu chuyện đằng sau nó. Tạm biệt Dresden, sẽ quay lại vào 1 ngày ko xa <3

sưởi nắng bên sông Elbe 

Sông Elbe ở khoảng cách rất gần 

Tượng vua August der Stark (August quyền lực) ngăn cách old city và new city 


khi cơn dị ứng bắt đầu