Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

Một mình ở Hà Lan: Amsterdam - Zaanse Schans - Volendam



"...Nhưng lúc này thì mình làm gì còn thì giờ mà nghĩ nhăng nghĩ cuội nữa, mình vồ lấy "Johnny Depp" và nói trong tuyệt vọng "Please tell me this is the bus to Leipzig!". Anh hơi giật mình bảo "Ko, anh vừa từ Luân Đôn tới và cũng ko có ý định tới Amsterdam 15 phút rồi đi Leipzig ngay nên xin lỗi, đây ko phải là xe đi Leipzig.." rồi như thấy mình kiểu sắp khóc đến nơi nên tiếp "nhưng nếu em cho anh biết số xe buýt thì anh có thể tra giúp em nó đang ở đâu." Nghe thì có vẻ rất tốt bụng nhưng mình thấy ko khả quan cho lắm, làm sao mà 1 người Luân Đôn lại biết xe buýt đi Leipzig ở đâu được với lại chỉ còn 10p nữa, mình KHÔNG CÓ THỜI GIAN! Lỡ đâu tra 1 hồi xong anh bảo tra ko ra thì chả lẽ mình rạch mặt ăn vạ chắc? Vậy nên mình cảm ơn và lao bừa qua con đường trước mặt. Nhưng đi được 1 đoạn thì thấy cái vị trí của mình trên bản đồ ngày càng xa bến xe buýt nên mình lại quay lại, nén nhục bảo "Johnny Depp":"ok chỉ còn 5p, thôi thì anh tra giúp em đi vậy, đằng nào cũng lỡ xe tới 90% rồi..". "Johnny Depp" nín cười:" Ko còn thời gian đâu!...."

***

Đã 1 năm rưỡi rồi mới lại viết blog. Trong suốt khoảng thời gian qua mình vẫn viết đều đều, chỉ là không đăng lên mà giữ lại cho riêng mình đọc thôi. Lần này là vì bố mẹ muốn biết về chuyến đi của mình nên mình quyết định dọn mạng nhện cho blog luôn thể!

Có lẽ vì 3 chuyến du lịch gần đây nhất mình đều đi cùng người thân bạn bè, du lịch kiểu để hưởng thụ và để quẩy, vui thì rất vui nhưng vô tình lại khiến mình quên mất cách du lịch của bản thân là như thế nào. Bởi vậy mà mình đã mất 1 ngày đầu tiên ở Hà Lan chỉ để tự hỏi "mình đang làm cái quái gì ở đây?" và "Cuối cùng mình cũng ở Amsterdam rồi, giờ sao?". Không có ai bên cạnh tự dưng mình không biết và không có hứng làm bất cứ một cái gì, mình chỉ kéo vali qua từng địa điểm trong danh sách "những điều cần làm ở Amsterdam" và check in như 1 cái máy, như bao khách du lịch khác, chỉ có điều họ có người để chụp ảnh cho và trải nghiệm cùng, còn mình thì không. Mình thậm chí còn thê thảm hơn khi không thể vào bất cứ 1 bảo tàng nào với chiếc vali trên tay mà không gửi đi đâu hay nhờ ai trông hộ được, vì người ta không cho mang hành lí vào. Nhưng thật ra mình cũng ko thấy vấn đề gì lắm, vì ngoài bảo tàng Anne Frank ra thì mình vốn ko có chút hứng thú gì với mấy cái bảo tàng nghệ thuật và hội họa kia. Thường thức mĩ thuật ko phải là thế mạnh của mình, và tất cả những gì mình biết về Van Gogh là khi còn sống ông ta chỉ bán được đúng 1 bức tranh và đã tự cắt tai của chính mình, thế thì tự dưng bỏ ra 18 euro vào đó làm gì hả giời? Mình cũng ko hề đặt chân tới quận đèn đỏ dù cho đó là địa điểm nổi tiếng nhất nhì Amsterdam. Ai tiếc thì tiếc chứ mình thì ko, nếu đó ko nằm trong phạm vi sở thích và đam mê của mình thì ko việc gì mình phải lãng phí quỹ thời gian ít ỏi ở Amsterdam chỉ để đua đòi check in lấy được làm gì cả. Đúng rồi, đó mới là mình! Đó mới là cách du lịch nguyên bản của chính mình trước kia!

Phải ra từ 8h sáng mới chụp được dòng chữ này mà ko có hàng chục người nằm ngồi lên nó (có mỗi bà chị kia vướng vào)


Ẩm thực Hà Lan

Thay vào đó thứ hấp dẫn mình khi đặt chân tới một vùng đất mới là con người và nền ẩm thực nơi này. Mình quan niệm con người và đồ ăn chính là một loại nghệ thuật, còn nghệ thuật thì ko phải là con người và cũng... ko ăn được. Nghe thì có vẻ như là ham ăn còn bày đặt lý sự nhưng mỗi nơi đều có 1 nền văn hóa và khí hậu khác nhau, do đó nó ảnh hưởng trực tiếp tới cách sống của cư dân vùng đó và văn hóa ẩm thực của họ. Khi mình đề nghị Youness, host của mình, là người Pháp nhưng đang sống và làm việc ở Amsterdam được 3 năm rồi, rằng hãy ăn gì đó thật "Hà Lan" cho bữa tối thì anh thốt lên "Ko có cơ hội đâu! Ẩm thực Hà Lan bị ảnh hưởng rất nhiều bởi các nước xung quanh nên chẳng có gì là chính gốc Hà Lan ở đây cả!" rồi để chứng minh cho điều đó anh còn đưa mình xem những tấm ảnh anh chụp bữa ăn trưa điển hình của các đồng nghiệp người Hà Lan ở chỗ anh làm: quanh năm chẳng có gì ngoài bánh mì, phô mai và quýt. Mình vẫn cố ôm hi vọng:"Thế bánh kếp thì sao? Làm thế nào mà bánh kếp lại đứng đầu bảng trong danh sách đặc sản Hà Lan cơ chứ?" thì Youness, vẫn thẳng thắn một cách tàn bạo, tặc lưỡi:"Có lẽ vì có rất đông khách du lịch ba lô tới Amsterdam và họ cần 1 thứ gì đó vừa dễ ăn, vừa nhanh lại vừa rẻ nên lâu dần khiến bánh kếp trở nên phổ biến thôi chứ tao nói thật bánh kếp ở đây ko có cửa so với bánh kếp ở nước tao!". Nghe tới đây thì hi vọng trong mình chết hẳn và đồng ý cùng Youness đi ăn món Mexico. Thực ra thì ko phải là ko hay, chính vì Amsterdam bị pha trộn hóa rất nhiều nên ở đây trên trời dưới biển muốn ăn gì cũng có. Chắc người Amsterdam ko bao giờ phải phát điên lên vì tự dưng thèm cái gì đó mà ko tìm đâu được như mình đâu nhờ?


Bữa tối với bánh tortillas chiên giòn cuộn thịt bò ăn kèm với sốt đậu đỏ, kem cheese và guacamole (bơ dầm)
Bữa trưa mình ăn sườn nướng ko giới hạn ở 1 quán bar rất nổi tiếng ở Ams vì nó... ko giới hạn số lượng ăn (Nhưng mình cũng chỉ ăn được có 1 đĩa là căng. Nhìn mà xem mỗi đĩa nó cho cả 1 dải sườn thế kia)

Nhưng chỉ tới ngày thứ 2 thôi mình đã có thể phản bác Youness một cách đầy tự tin về nền ẩm thực của Hà Lan (cho chừa cái thói kiêu ngạo bánh Pháp luôn là nhất đi dù nó... nhất thật). Chả là ở Amsterdam ngoài mùi cần ra thì trong không khí lúc nào cũng rất thơm mùi phô mai nướng. Từ cái giây phút đầu tiên mình đặt chân tới nhà ga trung tâm đã ngửi thấy, mình còn tưởng ngồi xe khách suốt đêm xong sáng ra đói bụng nên mũi thính ghê mắt còn chưa thấy tiệm bánh ở đâu mà mũi đã ngửi muốn no luôn rồi, nhưng mình phát hiện ra vì Hà Lan là xứ sở của phô mai và bơ sữa nên người Hà Lan rất thích bỏ phô mai vào tất cả các loại đồ ăn và nướng cùng tất cả các loại bánh. Người Đức học theo người Pháp làm bánh croissant tuy nghĩ ra bỏ thêm nutella vào nhưng chung quy nó vẫn là bánh ngọt, còn người Hà Lan thì trộn luôn phô mai vào bột nướng bánh và quấn thêm 1 lát thịt xông khói để biến croissant thành bánh mặn và có thể ăn chính thay vì ăn nhẹ cùng cà phê. Bánh táo Hà Lan cũng đặc biệt hơn nơi khác nhờ nướng cùng phô mai. Ở Đức bánh phô mai là bánh phô mai còn bánh táo là bánh táo, nhưng vỏ bánh táo vốn giòn và khô, người Hà Lan thêm phô mai vào, dùng cái cái béo ngậy của phô mai để trung hòa sự khô của vỏ bánh và làm nổi bật vị chua nhẹ của táo, ăn khó mà ngán! Cùng một lý lẽ đó người Hà Lan đã biến bánh kếp trở thành đặc sản của riêng mình: Thay vì bày bánh ra đĩa rồi rưới si rô và hoa quả lên trên như những nơi khác thì người Hà Lan bỏ luôn phô mai và thịt nguội vào trong lúc đang rán bánh, tạo ra một thứ bánh đặc biệt lai giữa bánh kếp và bánh pizza. Mà theo quan điểm của 1 đứa con gái Á Đông như mình thì bánh kếp pizza còn ngon hơn pizza thật vì nó có đủ vị ngon của pizza nhưng đế bánh lại mềm hơn và ko bị khô như pizza, ngồi trong nhà hàng dùng dao dĩa mà ăn cũng nhẹ nhàng lịch sự hơn chứ ko phải nghiến răng nghiến lợi để mà cắt như khi ăn pizza.





Người Hà Lan chỉ có bột mì và bơ sữa trong tay, nhưng có nhiêu đó thôi họ còn làm ra một thứ bánh đặc biệt nữa: Bánh stroopwafel! Khác hoàn toàn với các món ăn khác, stroopwafel được chính người Hà Lan nghĩ ra đầu tiên chứ ko phải vay mượn hay biến tấu từ cái gì cả. Ko phải như bánh waffles đến từ Pháp, người Hà Lan (vẫn là) ko thích rưới si rô và hoa quả lên bánh mềm mà nướng cho bánh thật giòn rồi cắt ra kẹp si rô vào giữa. Mà stroopwafel rất mỏng, chỉ độ 5mm. Mỏng như thế, giòn như thế mà người ta vẫn cắt nó được thành 2 lát mà ko làm vỡ chiếc bánh mới tài!

Chỉ có ăn Stroopwafel tại chính quê hương của nó thì mới được ăn cái bánh vừa nóng vừa to vừa thơm. Ở nơi khác chỉ có mua đóng gói sẵn bánh nhỏ xíu mà ko thơm nữa.

Còn đây là waffles kiểu Pháp
Phong cảnh Hà Lan

Điều khiến mình ấn tượng nhất là Hà Lan rất thơm! Thì rõ ràng, xứ sở ngàn hoa, nhưng ngoài mùi thơm của xà phòng và hương liệu ra thì như đã nói ở trên Hà Lan lúc nào cũng thơm mùi bánh phô mai nướng. Đặc biệt khi về làng cối xay gió Zaanse Schans thì cả ngôi làng còn thơm ngào ngạt mùi sô cô la nhờ nhà máy sản xuất cacao nằm ngay đầu làng và xưởng cacao nhỏ trong làng. Những ngôi nhà ở đây 100% bằng gỗ sơn đủ loại màu và chỉ có 1 tầng thôi, nhỏ nhỏ xinh lắm. Lúc bước vào một ngôi làng toàn nhà gỗ nhỏ đủ màu sắc thơm mùi sô cô la và phô mai, cảm giác nó y hệt như bước vào thế giới trong truyện cổ tích "Hansel và Gretel" mà có ngôi nhà làm bằng bánh kẹo ấy, mỗi tội là trong nhà thay vì có mụ phù thủy định ăn thịt mình thì là mấy bạn gái Hà Lan mặc trang phục truyền thống xinh lung linh. 

Làng Zaanse Schans từ xa

trông giống nhà của 7 chú lùn ko?

Zaanse Schans là nơi mà bức tranh huyền thoại in trên vỏ hộp sữa Cô gái Hà Lan mô phỏng theo, nhưng tuyệt nhiên mình ko thấy 1 con bò sữa nào cả! Kể cả khi trèo lên đài quan sát từ trên cao (lúc chụp bánh Stroopwafel) cũng ko thấy. Mình ko cam tâm, cối xay gió đây rồi, cô gái Hà Lan đây rồi, còn đàn bò sữa ở đâu? Vậy là mình quyết định đi bộ gần 2km băng quá cánh đồng cỏ rộng mênh mông để tìm cho ra đàn bò sữa. Cỏ cao quá đầu người, ngoài mình và 1 cặp đôi đi phía sau mình ra thì ko có 1 khách du lịch (hay người địa phương) nào đang đi con đường này nữa hết. Mãi tới tận điểm cuối của cánh đồng mình mới thấy dăm ba chú bò sữa đang nhẩn nha gặm cỏ, chắc tại người ta sợ thả gần khách du lịch kiểu gì cũng bu vào chụp ảnh sờ mó làm ảnh hưởng tới bò. Thôi coi như cũng ko uổng công lội bộ. Nhưng lúc này quay lại ngoài mình và bò ra thì chẳng còn gì khác ngoài 2 căn biệt thự và 1 nhà máy gì đó. KHÔNG MỘT BÓNG NGƯỜI! Cặp đôi ban nãy có lẽ đi được nửa đường thì nhận ra đi theo mình là 1 hành động ngu xuẩn nên đã bỏ cuộc và quay lại lúc nào ko hay. Thế là mình cũng hơi... hoảng nên chụp ảnh xong liền chạy như bay băng qua cánh đồng để quay lại làng. Cũng may ở Hà Lan người ta ko có thói quen chôn cất người chết trên các cánh đồng như ở Việt Nam ko thì chắc mình cũng ám ảnh phát điên mất.

Bò sữa full HD

Con đường băng qua đồng cỏ

Đi bộ cho đã chỉ để xem dăm ba con bò xong rồi trên xe buýt đi Volendam thì 2 bên đường người ta thả hàng chục đàn bò sữa, mỗi đàn có tới hàng chục con. Ko những bò sữa mà còn cả cừu và thiên nga đủ cả xem muốn rớt con mắt. Nhưng bản thân Volendam thì là làng chài nên ko có đồng cỏ cũng ko có bò sữa, chỉ có những anh zai tóc vàng ruộm da rám nắng cao to rắn rỏi đi đi lại lại thôi lol. Nếu như các ngôi nhà ở Zaanse Schans đẹp 1 cách cố ý, như thể người ta đã cố tình xây dựng nó theo cách cổ tích hóa lên để thu hút khách du lịch, và chỉ trong phạm vi bán kính 1km quanh 6 chiếc cối xay gió trung tâm của làng, thì ở Volendam tất cả những ngôi nhà đều xinh đẹp theo cách rất "Hà Lan", ko lẫn đi đâu được. Mỗi ngôi nhà đều có 1 nét thu hút riêng vì chính chủ nhân của nó đã tỉ mỉ chăm chút theo phong cách của riêng họ, chứ ko quy hoạch theo ai cả. 

Nhìn căn nhà này xem, nếu ko phải là ở Hà Lan thì còn ở đâu được nữa!

Con người Hà Lan

Trước đây mỗi khi có ai đó hỏi mình "Nghe nói người Đức lạnh lùng nghiêm túc lắm hả?" thì mình thường trả lời "Thế hả? Thấy cũng bình thường a~" nhưng sau khi tiếp xúc với người Hà Lan rồi thì mình cũng phải thốt lên "Ôi người Đức sao mà lạnh lùng quá đi!". Người Hà Lan rất cởi mở và thân thiện. Không như người Đức chỉ thích nói tiếng Đức và người Pháp chỉ thích nói tiếng Pháp, 90% người Hà Lan đều có thể nói tiếng Anh trôi chảy. Trông thấy mình cứ ngơ ngơ như con bò đeo nơ kéo cái vali đi 1 mình có ông bà già còn chủ động tới hỏi có phải mình lạc đường rồi ko để ông bà còn chỉ cho. Bồi bàn dù là trong quán bar hay nhà hàng sang trọng thì lúc nào cũng rất nhiệt tình và ân cần. Thậm chí khi mình bước vào 1 cửa hàng bán đồ trang sức cao cấp nạm kim cương ở Volendam và nói rằng mình chỉ muốn mua trang sức bằng bạc thôi, cô nhân viên ở đó vẫn tỉ mẩn đứng gần 1 tiếng đồng hồ để giới thiệu và tư vấn cho mình, mở hết tủ nọ tới ngăn kia để tìm cho mình mẫu ưng ý nhất, kể cả khi mình ko có ý định mua trang sức bằng kim cương (và cũng ko có tiền) thì cô ấy vẫn vui vẻ lấy ra giúp mình đeo thử chỉ để... ngắm. 

 Một điều quan trọng nữa: Trai Hà Lan đẹp hơn trai Đức nhiều! Trai Hà Lan đẹp hơn trai Đức nhiều! Trai Hà Lan đẹp hơn trai Đức NHIỀU! Chuyện quan trọng phải nói ba lần :)). Người Hà Lan ăn nhiều phô mai bơ sữa là thế nhưng suốt 2 ngày ở Hà Lan mình ko gặp 1 ai béo phì tới mức trăm cân như ở Đức, trái lại chỉ cần vô tình đưa mắt đi đâu cũng thấy mĩ nam LOL. Trai Hà Lan thể trạng cao to nhưng khuôn mặt ko cứng nhắc như trai Đức mà trái lại rất mềm mại và lãng tử. Nếu như đàn ông khắp thế giới đều đang phát cuồng vì kiểu tóc undercut thì rất nhiều chàng trai Hà Lan vẫn trung thành với kiểu tóc dài rậm truyền thống. Không keo ko sáp kiểu cách, họ chỉ đơn giản dùng tay vuốt ngược mái tóc ra phía sau, đôi khi có vài sợi rơi lòa xòa ra trước trán nhìn lại càng đẹp trai hơn! Một vẻ đẹp ko có gắng bỏ sức chải chuốt mà là kiểu sexy messy.


Người Hà Lan thế kỷ 19, cái thời thiếu ăn thiếu mặc mà nhìn hộ tôi xem có ai xấu ko??
Đêm hôm cuối bắt xe buýt về lại Leipzig mình đã suýt lỡ xe nếu ko có bác tài xế xe buýt tốt bụng đưa mình tới nơi mà cái xe mình cần đang đỗ. Chả biết mình kiếp trước có thâm thù đại hận gì với cái Flixbus mà đi 5 lần thì cả 5 lần đều suýt lỡ xe vì những lí do khách quan rất giời ơi đất hỡi xong toàn phải chạy muốn tắt thở và lên xe vào phút chót. Lần này xe chạy lúc 21:45 thì mình đã cẩn thận tới nơi từ... 21:08. Thế rồi lòng vòng đi tìm nhà vệ sinh cả mua nước uống xong 21:20 ra tới thì nghe tin dữ đây đúng là bến Flixbus rồi nhưng xe đi Leipzig đỗ ở chỗ khác cơ và mỗi một điểm đến thì có 1 chỗ đỗ riêng và mỗi chỗ cách nhau... 500m. Còn 10 phút trước giờ xe chạy, mình vớ được chiếc Flixbus thứ 3 nhưng trông ko có vẻ gì là xe đi Leipzig vì trên xe chẳng có ai ngoài bác tài xế đang dọn rác và 1 anh zai người Anh trông giống hệt Johnny Depp (kể cả kiểu tóc, cặp mắt kính và bộ ria mép) đang lúi húi kiểm tra balo cạnh cửa xe. Nhưng lúc này thì mình làm gì còn thì giờ mà nghĩ nhăng nghĩ cuội nữa, mình vồ lấy "Johnny Depp" và nói trong tuyệt vọng "Please tell me this is the bus to Leipzig!". Anh hơi giật mình bảo "Ko, anh vừa từ Luân Đôn tới và cũng ko có ý định tới Amsterdam 15 phút rồi đi Leipzig ngay nên xin lỗi, đây ko phải là xe đi Leipzig.." rồi như thấy mình kiểu sắp khóc đến nơi nên tiếp "nhưng nếu em cho anh biết số xe buýt thì anh có thể tra giúp em nó đang ở đâu." Nghe thì có vẻ rất tốt bụng nhưng mình thấy ko khả quan cho lắm, làm sao mà 1 người Luân Đôn lại biết xe buýt đi Leipzig ở đâu được với lại chỉ còn 10p nữa, mình KHÔNG CÓ THỜI GIAN! Lỡ đâu tra 1 hồi xong anh bảo tra ko ra thì chả lẽ mình rạch mặt ăn vạ chắc? Vậy nên mình cảm ơn và lao bừa qua con đường trước mặt. Nhưng đi được 1 đoạn thì thấy cái vị trí của mình trên bản đồ ngày càng xa bến xe buýt nên mình lại quay lại, nén nhục bảo "Johnny Depp":"ok chỉ còn 5p, thôi thì anh tra giúp em đi vậy, đằng nào cũng lỡ xe tới 90% rồi..". "Johnny Depp" nín cười:" Ko còn thời gian đâu!" rồi đập liên hồi vào cửa xe và gào lên với bác tài xế:"Gấp! Ông có biết xe buýt đi Leipzig lúc 21:45 đang ở đâu ko? Quý cô trẻ tuổi này chỉ còn 5p và ko biết phải đi đâu về đâu!". Bác tài xế nghe xong cũng phát hoảng vì độ ngu si của mình, ko suy nghĩ gì liền ngồi ngay vào vô lăng, vứt cái bẹt bao tải rác xuống bên cạnh và ra hiệu cho mình lên xe. Mình hơi ngớ người, ủa chả lẽ bác ấy tốt đến độ lái cả 1 chiếc xe buýt 2 tầng chỉ để chở mình tới chỗ 1 chiếc xe buýt khác hả. Phải tới khi "Johnny Depp" vỗ vai "Lên đi, bác ấy chở em! Chúc em 1 chuyến đi tốt lành!" thì mình mới vội vàng cảm ơn và nhảy lên. Xe lao phăng phăng qua ngã tư, mình đứng giữa cái bao tải rác và cửa xe mà mỗi lần xe quẹo muốn ngã chúi đầu vào cái bao tải rác luôn.Cuối cùng cũng thấy cái xe buýt với dòng chữ phát sáng "N67 Hannover-Leipzig-Prague" từ xa mà mình mừng muốn khóc. Bác tài xế mình như còn gấp hơn cả mình, đỗ cái phịch trước đầu xe buýt như thể sợ nó sẽ nổ máy vọt đi mất bất cứ lúc nào. Mình đến nơi trước lúc xe chạy đúng 2 phút. 2 phút! Vội quá nên chỉ kịp cảm ơn bác tài xế qua loa nhưng ko bao giờ quên ở Amsterdam có những con người cởi mở và tốt bụng tới thế nào.

Kết

Hà Lan là vậy, dễ thương và mềm mại, cởi mở và đáng yêu, rất chung nhưng cũng rất riêng, giao thoa  rất nhiều nhưng vẫn ko mất đi những bản sắc vốn có.