Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2021

Kể về em trai mình



 Em trai mình từ khi sinh ra đã được yêu mến vì khuôn mặt đẹp: Mắt to, môi đỏ, mũi cao, da dẻ mịn màng, đến cả cái vành tai cũng được mọi người khen đẹp. Thêm vào đó bà nội mình chỉ có độc một người con là bố mình, còn bố mình cũng chỉ có một đứa con trai là em mình nên nó được chiều chuộng vô cùng.


Bởi vì đươc bao bọc quen, tính cách của nó cũng thật là ngang ngược và đáng ghét: muốn có cái gì là phải có bằng được, còn nếu đã ko muốn thì trời có sập xuống nó cũng ko làm. Hồi bé chuyện hai chị em đánh nhau, giành đồ của nhau trở nên bình thường đến nỗi bố mẹ mình còn chẳng thèm cản. Thường thì họ sẽ đảm bảo rằng mọi thứ được chia đều, hoặc họ sẽ coi như ko biết và để cho bà nội mình giải quyết. Nhưng bà nội thì đương nhiên là quý cháu trai ra mặt nên lúc nào mình cũng phải chịu thiệt thòi, lại còn suốt ngày phải ngồi nghe người khác khen nó trông đẹp trai ra sao. Còn mình, họ chỉ nói mình trông giống bố. Vậy nên có một khoảng thời gian mình rất ghét em mình, mình ước mình là con một để ko bị so sánh với ai cả.

Người ta nói rằng hãy cẩn thận với các điều ước của bạn. Đúng vậy. Lần đầu tiên mình thấy sợ hãi với điều ước của chính mình cũng xảy ra khá sớm. Đó là một buổi chiều mùa hè năm mình khoảng 12 tuổi, mình và bà nội đi đón em từ nhà trẻ về và cô giáo hỏi bà mình rằng hôm nay có nhờ ai khác tới đón em ko? Mình và bà đã tái mặt khi nghe cô giáo kể rằng em mình suýt bị bắt cóc. Trước giờ tan học tầm một tiếng, có 2 người đàn ông đã tới tự nhận là bố và anh trai để xin đón em mình về nhưng cô giáo ko đồng ý vì họ trông rất lạ và ko có thẻ phụ huynh. Họ còn định xông vào để dắt em mình ra nếu như cô giáo đã ko cương quyết gọi bảo vệ. Lúc đó mình còn nhỏ nên ko hiểu hết được câu chuyện, nhưng mình nhớ rất rõ cảm giác run bần bật khi biết rằng em đã suýt bị bắt đi và mình có thể sẽ ko bao giờ được gặp lại em nữa. Cả nhà mình bị ám ảnh và ko cho em ra ngoài chơi suốt một thời gian dài.


Vài năm sau, ngoài những lần ốm vặt thì mọi chuyện với em trộm vía đều ổn nên cả nhà mình cũng dần quên đi sự việc kinh khủng kia. Bước vào tuổi vị thành niên em cũng như bao thằng con trai được nuông chiều khác, ngang ngạnh và cứng đầu. Vài lần trốn học, nhiều lần đi trễ, bị BGH thu điện thoại và chỉ được trả lại với điều kiện phải cắt một kiểu tóc “tiêu chuẩn” hơn thì đương nhiên là nó chọn mất điện thoại chứ nhất quyết ko cắt tóc. Có một lần hai chị em cãi nhau một trận to và mình đã hét vào mặt nó rằng mình ko muốn có một thằng em trai ích kỷ như nó. Trớ trêu thay, một lần nữa ông trời lại khiến mình phải thực sự suy nghĩ về ước muốn của chính mình. Sáng sớm vừa tới chỗ làm thì mình nhận được tin nhắn của mẹ rằng em bị ngã đập đầu xuống đất vỡ xương hốc mắt, có máu tụ trong não, mình chết đứng. Ruột gan mình hỗn loạn và đau đớn như có ai đó đã vò chúng lại với nhau và để mặc cho xáo trộn cả lên, thế nhưng vì yêu cầu công việc ở nhà hàng mà mình phải ép bản thân bình tĩnh và tươi cười thêm suốt mấy giờ đồng hồ nữa. Tan làm, lần đầu tiên trong cuộc đời mình vừa đi đường vừa khóc như một đứa trẻ. Dường như nỗi sợ hãi kinh khủng của hơn chục năm trước vẫn chưa bao giờ biến mất, nó vẫn luôn ở đây và chỉ chờ cơ hội để bùng lên mạnh mẽ hơn. Đã lâu lắm rồi mình mới cảm thấy như bị chết chìm trong đống cảm xúc tiêu cực: vừa giận vì em bất cẩn làm cả nhà lao đao, vừa thương vì nghĩ chắc em đang đau lắm, vừa lo cho bà nội già rồi lại khóc lóc đến đổ bệnh, vừa trách bản thân bất lực ko thể ngay lập tức bay về với em...




Mình đã từng than vãn rất nhiều lần rằng em mình thật đáng ghét, thật lười biếng, thật ngang bướng, thật vô dụng. Mình luôn thắc mắc tại sao nó ko được như những đứa khác, hoặc chăm chỉ học hành, hoặc đam mê thể thao, hoặc có vài tài năng đặc biệt như ca hát vẽ vời. Thế nhưng mình chưa bao giờ nói với em rằng em là một đứa trẻ nhạy cảm và hiền lành, em quan tâm đến mọi người và rất giàu tình cảm. Bố kể rằng lúc em tỉnh dậy, em muốn bố giúp gọi điện vì em cần nói chuyện với mình, nhưng bố chưa kịp làm thì em đã lại thiếp đi rồi. Nghe đến đấy mình rất đau lòng, dù trước đây hai chị em chưa bao giờ nói với nhau được một câu tử tế. Nếu như mọi điều ước của mình đều linh nghiệm, mình chỉ ước em sẽ là một người khỏe mạnh và hạnh phúc. Chỉ cần vậy thôi.

Thứ Hai, 5 tháng 4, 2021

Nhân một ngày tuyết tháng tư

 

Tháng tư rồi mà vẫn có tuyết. Cơn gió lạnh bên ngoài đang gầm gừ vít cong cả những cành cây chỉ mới nhú lộc non, ném mấy hạt mưa tuyết đập lách cách lên cửa kính hoặc rớt lộp bộp lên nóc những ngôi nhà ướt sũng, mờ mờ trong làn hơi nước.

Mình vặn lò sưởi to lên một chút. Không khí trong nhà tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng ro ro từ máy sưởi và tiếng nhích chậm chạp của kim đồng hồ. Pha một cốc cappuccino nóng xong mình định bụng sẽ vẽ một bức tranh mới nhưng nghĩ thế nào lại muốn mở laptop ra viết vài dòng. 2 năm nay mình hầu như chỉ viết luận văn bằng tiếng anh nên bây giờ viết bằng tiếng việt cứ thấy lủng củng thế nào ấy, không biết phải bắt đầu từ đâu...

Có lẽ là nên bắt đầu từ việc tại sao mình lại nổi hứng viết tiếp blog? Mình là người sử dụng các trang mạng xã hội khá nhiều nhưng lại chẳng bao giờ đưa lên những vấn đề riêng tư hay những cảm xúc tiêu cực. Mọi người nhìn vào sẽ chỉ thấy những bức ảnh mình cười rạng rỡ, những cuộc vui, những người bạn, do đó đa số mọi người nghĩ mình khá là hướng ngoại và vui vẻ, đến nỗi mà mấy hôm trước có tâm sự với 1-2 người, người ta còn nửa đùa nửa thật bảo rằng mình thì thiếu gì người để nói chuyện mà phải buồn cơ chứ? Tất nhiên mình có buồn, có căng thẳng, có cả cô đơn, và blog này sẽ là nơi duy nhất mình viết nó ra.



Kể từ khi sang Đức thì mình bị chứng rối loạn cảm xúc theo mùa (winter blue). Mình cảm thấy bản thân như một màn pháo hoa rực rỡ vào mùa hè và xơ xác như tàn pháo vào mùa đông. Lúc nước Đức bắt đầu giãn cách xã hội lần 2 hồi tháng 10-11 năm ngoái cũng là lúc mùa đông vừa tới: 8h sáng mặt trời mới lên mà 3h chiều trời đã bắt đầu tối, những cành cây khẳng khiu trơ trụi, những con quạ đen bay nháo nhác đầy trên phố, những cửa hàng, tiệm ăn, phòng tập bị đóng nằm im lìm chưa biết ngày trở lại... Mình có thể cảm thấy được tâm trạng của mình đi xuống dần dần theo từng ngày, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng có thể khiến mình căng thẳng hoặc phát cáu. Mình càng cố điều chỉnh nó thì dường như nó càng tệ hơn. Đúng khi ấy một người bạn thân của mình lại về hẳn Việt Nam và nơi mình làm việc cũng bị đóng cửa khiến mình buồn chán kinh khủng. Mình chia tay bạn trai khi ấy và không muốn giao tiếp với ai hết. Mình là người khá thích các hoạt động ngoài trời nhưng mùa đông lạnh giá và lockdown khiến mình ko thể làm gì cả. Mình sợ cả việc đi ra bếp gặp bạn cùng nhà và phải trả lời mấy câu hỏi như là “mày có ổn ko?”. Mình cảm thấy mùa đông lạnh lẽo đến khiến mọi thứ tốt đẹp đều trượt khỏi tay mình và chỉ cần mình trốn tránh ko tiếp xúc với thực tại thì ngày mai mở mắt ra mùa hè tươi đẹp sẽ quay trở lại và mọi người, mọi thứ sẽ về đúng vị trí ban đầu vậy.

Tất nhiên mọi thứ vẫn xảy ra theo đúng quỹ đạo của nó.

Sau lockdown 1 tuần là sinh nhật của mình. Mình có 1 mối quan hệ mâu thuẫn với sinh nhật, vừa mong chờ vừa chối bỏ vì nó đến đúng vào lúc bắt đầu của mùa đông. Thế nhưng chưa 1 năm nào mình lại muốn trốn tránh ngày sinh nhật như năm vừa rồi. Mình sợ phải thừa nhận rằng sau một năm qua đi những thứ mà mình có đc thậm chí còn ít hơn cả năm ngoái, và mình lại quay trở về vạch xuất phát. Khi ấy có một người bạn đã nói rằng sẽ khiến ngày sinh nhật của mình vui hơn năm ngoái, và mình sẽ vui lên sớm thôi. Nhưng cuối cùng việc mình đã làm với bạn cũng chẳng khác gì việc mình đã làm với tất cả mọi người khi ấy: đẩy bạn ra xa. (Nếu có một phần trăm nhỏ nhoi nào là cậu đang đọc đến dòng này, tớ thực sự xin lỗi).

May mắn thay, mình vẫn ko phải trải qua ngày sinh nhật một mình. Đã có những người bạn vẫn tới đón sinh nhật cùng mình và dù chán ghét nó, mình vẫn phải ăn sinh nhật tới 3 lần (LOL). Mình bắt đầu nhận ra rằng dù muốn hay ko thì con người sinh ra ko phải để tồn tại một mình. Mình bắt đầu thừa nhận rằng bản thân mình cũng chỉ là một người yếu đuối và cần giúp đỡ, mình ko muốn cô đơn, mình cần bạn bè và cần sự kết nối với những người khác nữa. Mình bắt đầu tập thể thao trở lại với bạn cùng nhà, thi thoảng vẫn hẹn bạn bè qua ăn uống và lên kế hoạch đi đến 1 thành phố khác để đón giáng sinh với một người bạn đang sống một mình. Nếu có thể, mình muốn rằng ko một ai phải cô đơn vào những ngày lễ cả.



Tất nhiên ko phải tất cả mọi thứ đều suôn sẻ. Chặng đường của mình vốn đã ko phải là một đường thẳng mà mình còn hay thích rẽ ngang rẽ dọc =)) Một buổi sáng thức dậy mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng chỉ vài tiếng sau mình lại thấy tất cả mọi thứ mình làm đều vô nghĩa. Mùa đông sẽ kéo dài gần như là nửa năm và mọi thứ sẽ vẫn lặp đi lặp lại trong 1 vòng tròn chán ngắt. Mình chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh. Mình ko biết ngày mai thức dậy mình nên làm gì cho hết một ngày. Có những hôm mình thấy ngạt thở vì sự quan tâm quá mức của đứa bạn cùng nhà, mình căng thẳng khi ngày nào cũng phải gặp cùng một người và người đó biết rõ chuyện về mình, thói quen sở thích của mình. Trong suốt thời gian qua dù ko cố ý nhưng mình vẫn làm vài người buồn khi mình nhận ra họ có thể nhìn thấy các vấn đề của mình và muốn mình chia sẻ về nó. Theo thói quen cũ mình muốn tất cả mọi người phải đứng ở một khoảng cách đủ xa để nhìn một màn pháo hoa rực rỡ và làm bị thương những ai muốn đứng quá gần. Sau mọi chuyện thì mình luôn cảm thấy hối hận. Có những người mình còn có thể xin lỗi, nhưng cũng có những người thì lời xin lỗi với họ đã là ko cần thiết nữa rồi.



May mắn là tuy trạng thái của mình lên xuống thất thường nhưng có một thứ ko bao giờ thay đổi: sự hạnh phúc. Nhìn chung thì dù mọi thứ có tệ đến mức nào thì mình vẫn tin rằng mình là một người hạnh phúc: có gia đình ủng hộ, có bạn bè quý mến và có một mục tiêu để cố gắng. Dù cho cái mùa lạnh lẽo vẫn đang ở đây và ko phải tất cả mọi thứ đều có kết quả như ý mình muốn thì vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp và đáng yêu khác cũng sẽ tới một cách bất ngờ. Một ngày mình đang đi bộ trên đường thì thấy khóm hoa rất xinh mọc ra từ một vết nứt nhỏ trên tường gạch, báo hiệu mùa xuân đã đến rồi. Khi mình rút điện thoại ra để chụp ảnh thì một bà lão cùng một người phụ nữ trung niên đi bộ ngang qua. Trong khi người phụ nữ đã tiến đến gần xe ô tô của họ rồi thì bà cụ lại chậm rãi bước về phía mình, cúi xuống để nhìn khóm hoa rõ hơn rồi nhìn mình cười dịu dàng. Mình cũng ngoác mồm cười lại với bà. Dù ko ai nói câu nào nhưng mình biết bà cũng có chung một niềm vui với mình. Hay một hôm khác, mình đi mua doner kebab mà lại mang thiếu 1 euro, thế nhưng ông chủ quán vẫn vui vẻ xua tay bảo “lần tới trả cũng được”. Trên đường về mình gặp 1 thanh niên hỏi xin 20 cent, thế là mình vét hết đống tiền xu đỏ trong ví được khoảng 4-50 cent cho anh ta, và mình nhận ra nụ cười rạng rỡ cảm ơn của anh trông giống hệt như khi mình cười cảm ơn ông chủ quán kebab vậy. Cuộc sống có rất nhiều những chuỗi vòng lặp khác nhau, nhưng ko phải lúc nào cũng đáng chán như mình từng nghĩ. Toàn những niềm vui nhỏ bé đời thường, nhưng chính là hạnh phúc.