Em trai mình từ khi sinh ra đã được yêu mến vì khuôn mặt đẹp: Mắt to, môi đỏ, mũi cao, da dẻ mịn màng, đến cả cái vành tai cũng được mọi người khen đẹp. Thêm vào đó bà nội mình chỉ có độc một người con là bố mình, còn bố mình cũng chỉ có một đứa con trai là em mình nên nó được chiều chuộng vô cùng.
Bởi vì đươc bao bọc quen, tính cách của nó cũng thật là ngang ngược và đáng ghét: muốn có cái gì là phải có bằng được, còn nếu đã ko muốn thì trời có sập xuống nó cũng ko làm. Hồi bé chuyện hai chị em đánh nhau, giành đồ của nhau trở nên bình thường đến nỗi bố mẹ mình còn chẳng thèm cản. Thường thì họ sẽ đảm bảo rằng mọi thứ được chia đều, hoặc họ sẽ coi như ko biết và để cho bà nội mình giải quyết. Nhưng bà nội thì đương nhiên là quý cháu trai ra mặt nên lúc nào mình cũng phải chịu thiệt thòi, lại còn suốt ngày phải ngồi nghe người khác khen nó trông đẹp trai ra sao. Còn mình, họ chỉ nói mình trông giống bố. Vậy nên có một khoảng thời gian mình rất ghét em mình, mình ước mình là con một để ko bị so sánh với ai cả.
Người ta nói rằng hãy cẩn thận với các điều ước của bạn.
Đúng vậy. Lần đầu tiên mình thấy sợ hãi với điều ước của chính mình cũng xảy ra
khá sớm. Đó là một buổi chiều mùa hè năm mình khoảng 12 tuổi, mình và bà nội đi
đón em từ nhà trẻ về và cô giáo hỏi bà mình rằng hôm nay có nhờ ai khác tới đón
em ko? Mình và bà đã tái mặt khi nghe cô giáo kể rằng em mình suýt bị bắt cóc.
Trước giờ tan học tầm một tiếng, có 2 người đàn ông đã tới tự nhận là bố và anh
trai để xin đón em mình về nhưng cô giáo ko đồng ý vì họ trông rất lạ và ko có
thẻ phụ huynh. Họ còn định xông vào để dắt em mình ra nếu như cô giáo đã ko
cương quyết gọi bảo vệ. Lúc đó mình còn nhỏ nên ko hiểu hết được câu chuyện,
nhưng mình nhớ rất rõ cảm giác run bần bật khi biết rằng em đã suýt bị bắt đi
và mình có thể sẽ ko bao giờ được gặp lại em nữa. Cả nhà mình bị ám ảnh và ko
cho em ra ngoài chơi suốt một thời gian dài.
Vài năm sau, ngoài những lần ốm vặt thì mọi chuyện với em trộm vía đều ổn nên cả nhà mình cũng dần quên đi sự việc kinh khủng kia. Bước vào tuổi vị thành niên em cũng như bao thằng con trai được nuông chiều khác, ngang ngạnh và cứng đầu. Vài lần trốn học, nhiều lần đi trễ, bị BGH thu điện thoại và chỉ được trả lại với điều kiện phải cắt một kiểu tóc “tiêu chuẩn” hơn thì đương nhiên là nó chọn mất điện thoại chứ nhất quyết ko cắt tóc. Có một lần hai chị em cãi nhau một trận to và mình đã hét vào mặt nó rằng mình ko muốn có một thằng em trai ích kỷ như nó. Trớ trêu thay, một lần nữa ông trời lại khiến mình phải thực sự suy nghĩ về ước muốn của chính mình. Sáng sớm vừa tới chỗ làm thì mình nhận được tin nhắn của mẹ rằng em bị ngã đập đầu xuống đất vỡ xương hốc mắt, có máu tụ trong não, mình chết đứng. Ruột gan mình hỗn loạn và đau đớn như có ai đó đã vò chúng lại với nhau và để mặc cho xáo trộn cả lên, thế nhưng vì yêu cầu công việc ở nhà hàng mà mình phải ép bản thân bình tĩnh và tươi cười thêm suốt mấy giờ đồng hồ nữa. Tan làm, lần đầu tiên trong cuộc đời mình vừa đi đường vừa khóc như một đứa trẻ. Dường như nỗi sợ hãi kinh khủng của hơn chục năm trước vẫn chưa bao giờ biến mất, nó vẫn luôn ở đây và chỉ chờ cơ hội để bùng lên mạnh mẽ hơn. Đã lâu lắm rồi mình mới cảm thấy như bị chết chìm trong đống cảm xúc tiêu cực: vừa giận vì em bất cẩn làm cả nhà lao đao, vừa thương vì nghĩ chắc em đang đau lắm, vừa lo cho bà nội già rồi lại khóc lóc đến đổ bệnh, vừa trách bản thân bất lực ko thể ngay lập tức bay về với em...