Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Erfurt và Nordhausen: cảm ơn và xin lỗi


Bởi vì Nordhausen quá buồn chán nên tôi và lũ bạn mới quen rủ nhau lên Erfurt chơi. Erfurt là thủ phủ của bang Thueringen, nằm ở vị trí chính giữa Đông Đức và Tây Đức nên vừa cổ kính, yên bình nhưng cũng rất hiện đại, sôi động. Dù hôm đó là chủ nhật nhưng đúng hôm có lễ hội Karneval (lễ hội hóa trang) diễn ra nên không khí vô cùng vui tươi nhộn nhịp (thường thì ngày chủ nhật ở Đức nó giống như ngày tận thế ấy, mọi hàng quán, siêu thị đều đóng cửa, hệ thống giao thông công cộng hoạt động rất hạn chế, mọi người không được phép gây ra tiếng ồn, hầu hết chỉ ở trong nhà đóng cửa im ỉm, tận hưởng ngày chủ nhật đúng nghĩa là nghỉ ngơi bên gia đình). Ở Nordhausen một thời gian tới Erfurt cảm giác cứ như là người rừng lần đầu được tiếp xúc với nền văn minh nhân loại, đầu và cổ cứ xoay liên tục ngắm nghía hết cái này tới cái nọ, miệng tôi thì lúc nào cũng trong trạng thái ngoác tới tận mang tai không khép vào được vì sướng. Ấn tượng đầu tiên của tôi là Erfurt rất cổ kính, rất sạch sẽ, rất yên bình. Tùy tiện liếc mắt đi hướng nào cũng thấy những góc phố khiến người ta cảm thấy như lạc vào một châu âu thời trung cổ với những cánh cổng hình vòm, những con đường hẹp lát đá xám xe ngựa đi lại lộc cộc, những ngôi nhà nẹp gỗ với ô cửa sổ cao cao trồng đầy hoa tươi, những con ngõ nhỏ ngoằn nghèo dẫn lên cao tít,...




Điểm đến của chúng tôi là Domplatz, địa điểm nổi tiếng nhất của Erfurt và cũng là nơi diễn ra lễ hội. Thứ tôi trông thấy đầu tiên khi vừa tới nơi là nhà thờ Erfurt. Tôi đã bị choáng vì nó nguy nga và đồ sộ như một tòa lâu đài mà trước giờ tôi chỉ được thấy trong mấy bộ phim hoạt hình của Disney. Ngay kế đó là đồi Peter, đứng từ đây có thể nhìn bao quát hết toàn cảnh lễ hội bên dưới, hơn nữa lại là một nơi lí tưởng để chụp được vô số bức ảnh siêu đẹp, siêu đã mắt (như tấm ở đầu trang lol).

Nhà thờ lớn Erfurt ở Domplatz

Thực ra thì ngắm cảnh đẹp tuy hấp dẫn thật, nhưng tôi cũng chỉ kiên nhẫn được tới thế, vì với tôi hàng loạt quán ăn ở bên dưới lễ hội còn hấp dẫn gấp hàng vạn hàng tỉ lần. Yên tâm đã có đủ ảnh đẹp, tôi rủ cô bạn đi cùng tấp ngay vào một xe bán xúc xích nướng mà từ xa đã nghe mùi thơm lừng. Nước Đức nổi tiếng khắp thế giới với món xúc xích ngon tuyệt vời, nhưng nếu đã ăn thử xúc xích của bang Thueringen, nhất là ở Erfurt rồi thì sẽ thấy xúc xích ở những vùng khác chỉ là hạng xoàng xĩnh.Tôi là người khá dễ tính trong khoảng ăn uống (lol), mọi người ai cũng có địa điểm ăn ưa thích của mình còn tôi thì không, vì đối với tôi nếu tôi đã thích một món nào đó thì tôi thấy ăn ở đâu cũng ngon như nhau, trừ phi phải cực kỳ tệ hại đến nỗi liếc mắt là nhận ra thì tôi mới có chút phân biệt. Ấy vậy mà tôi phải khẳng định rằng xúc xích nướng ở Erfurt ngon nổi bật, bằng chứng là sau đó tôi có ăn xúc xích nướng ở Leipzig thì thấy nó nhạt nhẽo sao đó, dù đợt giáng sinh ăn vẫn còn thấy ngon ghê
lắm. Sau này tôi kể cho một người bạn thì mới biết, hóa ra xúc xích nướng đã trở thành thương hiệu của bang Thueringen từ rất lâu rồi, hương vị không nơi nào có được, không thể bắt chước được.
Ngoài xúc xích nướng ra thì thịt xiên nướng ở Erfurt cũng rất ngon. Người Đức không thích ăn thịt mỡ nên thịt xiên nướng mà tôi ăn đó giờ đều là thịt nạc không, ăn vừa khô vừa giắt từa lưa vào răng. Ở Erfurt người ta làm xen giữa những miếng thịt nạc lại là môt miếng thịt ba chỉ thật mỏng, vừa đủ để khi nướng lên mỡ chảy quện vào các miếng thịt mà lại không bị ngấy, thịt ướp cũng rất vừa, dù là thịt nạc đó mà ăn vẫn mềm ngon. Cả tôi cả cô bạn cứ cắm cúi ăn, nắng lên chiếu rát mặt cũng cứ ngồi ăn quên cả tránh đi (lol). Vậy nên 2 đứa cứ bị lạc nhóm mấy lần, vì cứ đang đi lại vô thức bước vào một xe đồ ăn nào đó...

Xúc xích nướng


Thịt xiên nướng


Kem cũng ngon luôn!


Thôi dừng chủ đề ăn uống tại đây, không người ta lại bảo tôi đi ăn chứ không phải đi du lịch. Lễ hội Karneval là lễ hội hóa trang lớn nhất ở Đức, mỗi nhãn hàng, thương hiệu đều có một chiếc xe riêng trông như xe mô hình đèn trung thu ở Tuyên Quang, chở đầy người loa nhạc xập xình đi diễu hành dọc các tuyến phố chính và ném kẹo, hoa, thú nhồi bông và cả bao cao su cho người dân đứng dọc 2 bên đường. Thường thì lễ hội Karneval chỉ có ở các thành phố thuộc Tây Đức, Erfurt tuy là thành phố thuộc Đông Đức những vẫn tổ chức rất to và hoành tráng, vậy mới nói Erfurt vừa cổ kính vừa hiện đại, là nơi giao thoa giữa 2 miền văn hóa Đông-Tây.

Đoàn diễu hành


Phát kẹo cho em bé


Đoàn hóa trang gồm vua, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa và đoàn tùy tùng

Những người nhặt kẹo chủ yếu là trẻ con, vì người lớn còn bận đứng phía sau bê thùng bê chậu để đựng kẹo. Nói tới trẻ con mới nhớ, ở Việt Nam người ta cứ tung hô cách nuôi dạy trẻ ở nước ngoài, chê bai đất nước mình trẻ con lếu láo vô tổ chức. Tuy nhiên ở đây trẻ con không phải đứa nào cũng ngoan. Đứng trước tôi ban đầu là một thằng nhóc khoảng 7 tuổi (mà thực ra là nó chen lên thì có), cứ mỗi lần kẹo được tung ra là một lần mọi người xung quanh khốn khổ vì thằng nhóc vồ tới, xô đẩy hết mọi người để nhặt kẹo, giẫm cả lên giày tôi mấy lần. Đỉnh điểm là khi nó chui xổ vào giữa 2 chân của một cô đang bế em bé, khiến cho cô ấy chao đảo còn em bé thì suýt ngã lộn cổ xuống đất. Cô ấy bực quá liền kéo thằng nhóc lại mắng cho một trận, thằng bé liền mếu máo chạy ra mách bố mẹ nó. Điều khiến tôi ngạc nhiên là bố mẹ thằng bé lại sẵn sàng cãi nhau tay đôi với cô kia trong khi rõ ràng là con mình làm sai, sau đó liền hậm hực kéo thằng bé đi chỗ khác.

***

Trở về Nordhausen tuy rằng thành phố nhỏ và khan hiếm nơi vui chơi giải trí, nhưng con người nơi đây lại vô cùng tốt bụng và dễ mến. Nhớ ngày đầu tiên đặt chân tới Nordhausen, tôi suýt khóc khi thấy mọi thứ chẳng được như mong đợi. Tôi cứ tưởng mỗi tuần ở đây sẽ dài như một tháng một năm, ấy vậy mà 4 tuần tôi sống ở Nordhausen chớp mắt trôi nhanh như mới 4 ngày. Mọi người ở đây giúp đỡ tôi rất nhiều. Một cô bạn mới gặp mặt lần đầu tiên đã sẵn sàng nhường phòng cho tôi còn mình thì đi ngủ nhờ phòng người khác, một cậu sinh viên đang trong thời gian về Việt Nam chơi, dù chưa một lần biết mặt nhưng sẵn sàng giao chìa khóa phòng cho tôi ở suốt 1 tháng trời mà nhất quyết không lấy một đồng, một chị bạn mới quen chưa tới 1 tháng, thấy tôi than trời trên facebook rằng đồ ăn ở đây chán quá liền mời tôi đi dự event ăn uống mấy lần, những người bạn ở chung nhà hay cho tôi đồ ăn, những cô bạn cùng lớp ngoài miệng chả bao giờ nói năng tử tế với nhau, nhưng trong lòng buồn bã khi phải xa nhau lúc tôi quay trở về Leipzig, thậm chí cả những người lạ tôi gặp trên đường cũng sẵn sàng giúp đỡ khi thấy tôi mang vác nặng hay lạc đường,... Có lẽ tôi đã mang tâm trạng hậm hực đối với Nordhausen quá lâu nên không nhận ra rằng Nordhausen đáng yêu theo một cách khác, phải tận đến ngày cuối cùng rời đi, nhìn những người bạn thay nhau vác đống đồ lỉnh kỉnh của tôi ra đón xe rồi cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi xa dần mới thấy lưu luyến. Tôi cứ tưởng ngày trở về Leipzig tôi sẽ vui sẽ háo hức lắm, nhưng sao cứ thấy lòng nặng trĩu... Một tháng ở Nordhausen là những ngày tôi được thoải mái cười hô hố, thoải mái làm trò và phô diễn sự điên khùng thô bỉ, ở đây tôi cảm thấy được sống thật với con người thật của mình, bởi vì đã từ lâu rồi, suốt 6 tháng sống ở Đức, những người bạn nước ngoài của tôi dù tốt nhưng tôi không cách nào khiến mình thật sự gần gũi được.

Cảm ơn Nordhausen vì đã dang rộng cánh tay đón nhận tôi, đã đối xử vô cùng tử tế với tôi dù tôi đã từng coi Nordhausen như là chốn địa ngục. Cảm ơn và xin lỗi rất nhiều!




Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Để lại trái tim ở Leipzig

Leipzig một ngày cực lạnh
 Nhớ ngày đầu tiên đặt chân tới Leipzig, xui xẻo nối tiếp xui xẻo, cứ động vào việc gì là việc đấy lại không được như ý muốn: hợp đồng nhà bị huỷ vào phút chót, tất cả các trung tâm ngoại ngữ đều full chỗ, tài khoản ngân hàng trục trặc không mở được, không rút được tiền, không bạn, không chốn nương thân... Tôi nhắn tin cho R, người đầu tiên tôi biết ở Leipzig, rằng "em phải đi thôi, em không thuộc về nơi này, Leipzig không chào đón em." Không chút do dự anh nhắn lại "tất nhiên là em thuộc về nơi này chứ. Cứ ở lại đi rồi em sẽ thấy.." Khi ấy tôi chỉ ậm ừ, nghĩ rằng anh chỉ an ủi tôi vậy thôi, rắc rối của tôi không phải là rắc rối của anh, làm sao mà anh hiểu được.

Ấy thế mà anh hiểu thật! Leipzig trở thành nhà của tôi lúc nào không hay. Ngày biết tin đỗ vào trường dự bị đại học Nordhausen, đáng ra phải sướng điên vì điều mình chờ mong suốt nửa năm trời cuối cùng cũng thành hiện thực, tôi lại ủ rũ buồn rầu như nhận giấy báo tử. Tôi gọi điện cho mẹ mà mặt dài như cái ống nước, doạ mẹ tôi một phen tưởng tôi lại trượt nữa. Một tuần trước khi rời Leipzig tôi khóc suốt. Nghĩ lại thấy dở hơi, ngày tôi rời Việt Nam để đi tới một đất nước cách xa quê hương cả nửa vòng trái đất chẳng một sợi buồn nào vắt nổi vào lòng tôi (có mỗi hôm ở sân bay tự dưng bà nội khóc làm tôi thương bà quá khóc theo chứ chả phải buồn bã gì), ấy thế mà giờ tôi lại khóc quá nhiều cho Leipzig, cho một thành phố tôi mới ở được chưa tới 6 tháng. Trước đây mỗi lần nghe ai bảo đi du lịch tới một thành phố nào đó mà "fall in love" luôn không muốn về nữa tôi chỉ nghĩ "của lạ là của ngon", nhưng mà bây giờ tự mình ở trong vị trí đó mới thấy, trót yêu một thành phố hoàn toàn xa lạ thì có gì sai? Lại nhớ tới hồi Paris mới bị đánh bom, có 1 nàng hot girl share link bài báo cùng dòng status đại loại là đau lòng cho "Paris của tôi". Đấy chỉ có thế thôi mà dân tình thi nhau lao vào ném đá ào ạt, mỉa mai rằng nước mình dân tộc mình không thương lại đi khóc thuê cho nước ngoài. Ô hay, nói thế khác gì bảo ra đường thấy người bị nạn thì không nên giúp đỡ không nên thương cảm bởi vì "mẹ mày ở nhà vất vả nuôi mày lớn mày không thương lại đi thương người ngoài"? Làm người nổi tiếng ở Việt Nam thực khổ, đến cả cảm giác cá nhân cũng bị người ta tìm cách soi mói đàn áp.

Một tối mở cửa sổ ra thì thấy trái tim này được để lại. Leipzig và con người Leipzig luôn đáng yêu thế đấy

 Thôi chuyện thiên hạ chẳng bàn tới nữa. Ngày tôi rời Leipzig là một ngày giữa tháng 2, đáng ra phải băng tuyết đầy trời nhưng không hiểu sao lại nắng vàng như rót mật. Âu cũng may, thời tiết tốt làm lòng người cũng ấm lên được đôi chút. Ngồi trên tàu tôi cố gắng không khóc một phần vì tôi đã hứa với R là sẽ dành sự háo hức cho khởi đầu mới ở Nordhausen, một phần là vì tôi không thích để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác, nhất là người lạ. Chán quá tôi lôi máy ra nghe nhạc. Ngày thường tôi chỉ thích nghe ballad nên cả list nhạc gần 2 chục bài toàn mấy bài buồn não nề, giờ mới thấy tự mình hại mình. Perfect! Tàu vừa ra khỏi địa phận Leipzig, mắt tôi ầng ậc nước. Ngại quá tôi phải lôi khăn giấy ra giả vờ xì mũi, nhưng thực ra là lén lau nước mắt.


Móc khóa của tôi

Người đời nói không sai, "xa thương gần thường". Khi còn ở Leipzig chưa bao giờ tôi thấy Leipzig đẹp, chỉ thấy nó bình thường như bao thành phố khác của Đức. Xa rồi mới thấy Leipzig thực rất đẹp, mới hiểu được tại sao mà người ta phải tốn tiền tốn thời gian ghé qua Leipzig 2-3 hôm trong khi hoàn toàn có thể đi một mạch tới "thành phố tình yêu" Praha hay "thành phố đáng sống nhất thế giới" Wien. Leipzig không được lãng mạn như "con nhà người ta", chẳng có cầu tình cũng không có những góc phố mà "nhìn thôi đã muốn yêu". Leipzig là thành phố của nghệ thuật, của những thiên tài thơ ca nhạc hoạ như Goethe hay Bach. Leipzig không đáp ứng được những người yêu cảnh đẹp, Leipzig chỉ có những bức tượng đứng im lìm hay mấy nhà thờ cổ kính xây theo kiểu Gothic. Nhưng Leipzig cũng rất tinh tế và đặc biệt theo cách riêng, ví dụ như những bức tượng tưởng chừng nhàm chán mà lại rất thú vị. Bức tượng Bach trước nhà thờ Thomas mới đầu trông khá bảnh bao nhưng túi áo lại bị cố tình làm cho lật ngược ra ngoài, vì khi còn sống Bach nghèo đến nỗi không một xu dính túi. Hay bức tượng Faust (1 nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng của Goethe) cũ kĩ bụi bám đen kịt, duy chỉ có phần mũi giày là sáng bóng bởi tương truyền nếu ai chạm vào mũi giày Faust sẽ thi đâu đỗ đó, rồi sau đó phải xuống địa ngục vì trong truyện Faust cũng đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Không biết người khác như nào chứ tôi thì tin sái cổ, vì tôi sờ rồi, sờ xong 1 tuần sau đi thi cũng đỗ luôn thật dù suốt 5 tháng trời chỉ chơi bời tiệc tùng và bắt đầu học 2 ngày trước khi thi. Và tađa, Nordhausen là địa ngục đây chứ đâu! Tận ngày học rồi vẫn chưa tìm được nhà để ở, cả thành phố chỉ có đúng 2 quán ăn theo kiểu châu á, không có KFC, chỉ có đúng 1 cửa hàng McDonald mà lại còn nằm tít tận trên đường cao tốc!



Tượng Bach trước nhà thờ Thomas


Điều duy nhất giữ tôi không gục xuống ở Nordhausen chính là việc nhận được giấy mời đi thi ở studienkolleg Leipzig. Tôi lại có cơ hội trở về "nhà" rồi. Và cho dù tôi có đang ở trong địa ngục hay là chưa, chắc chắn là tôi sẽ phải tới sờ nắn cái mũi giày của Faust thêm một lần nữa..
.


Một nhà máy sản xuất đồ hộp cũ nay đã thành một rạp chiếu phim nhỏ và quán cà phê

Khu tưởng niệm những người Do Thái đã chết trong thế cuộc tàn sát của Đức Quốc xã




Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

Đi tìm đá Napoleon ở Dresden


Chuyến travel alone đầu tiên trong cuộc đời! Sau chuỗi ngày ngập tràn rắc rối và stress mình quyết định tự thưởng 1 chuyến đi chơi ngắn ngày tới đâu đó trên nước Đức. Ban đầu mình chọn Berlin, nhưng sau thì thấy Dresden thú vị hơn và cũng gần hơn nên chuyển địa điểm. Và đúng là Dresden đặc biệt thật!
Ngày đầu tiên chưa kịp đi mình đã gặp rắc rối. Lỡ mất tàu chỉ vì quên mất là hôm nay mình đi Dresden. Nhưng vì đã hẹn với C (host của mình ở Dresden) là gặp nhau lúc 6h ở tháp sô cô la nên đành cắn răng mua vé ICE mất toi 31€ . Đấy xong đến nơi thì ko thể nào mà tìm ra cái tháp sô cô la vì cuống (lúc xuống tàu là 5h58p rồi) và vì cái center station nó to và nhiều cửa vô cùng. May mắn thay mình được một ông lão vô gia cư đề nghị giúp đỡ (ko phải để xin tiền đâu), và thế là mọi người ở ga được chiêm ngưỡng cảnh 1 con bé châu á lùn tịt người lỉnh kỉnh đồ hớt hải chạy theo 1 lão vô gia cư tay lăm lăm chai rượu, trông kì cục cực vì trước nay chỉ có người vô gia cư là chạy theo người khác để xin tiền thôi.
Vì mình mà C và bạn của a chọn đi karaoke ở 1 quán Châu á tối hôm đấy. Nhưng kì cục là mình đếch thể tìm đc 1 bài hát châu á nào trong đấy ngoài "Gangnam style". Nguyên nhạc US UK vs Đức! Mà mình tiếng nói còn ko sõi thì hát thế nào được. Thế là thôi cả tối ngồi lắc chuông vỗ tay làm trò đệm cho mọi người hát. Sau đấy thì mọi người chuyển sang 1 quán cà phê bar để tâm hự đêm khuya nhưng chả có j đặc sắc lắm. Vì sao ư? Vì mình chả hiểu mọi người nói j mấy! Và đấy mới chỉ là những rắc rối của ngày đầu tiên...
Hát karaoke
Mình quen 1 cô gái dễ thương ở Dresden tên là Nancy. Nancy hẹn mình 10h sáng ngày thứ 2 gặp nhau cà phê cà pháo tí nhưng mình ko thể nào mà dậy sớm như thế (aha, thế mà mình bảo vs Chris là mình đến Dresden để du lịch chứ ko phải để ngủ cơ đấy), nên mình hẹn sang chiều. Nhưng chiều thì Nancy bận nên hẹn hôm sau nữa, và rắc rối của ngày thứ 3 thì kể sau, bây giờ là rắc rối của ngày thứ 2 nè. Mình đến Dresden vì muốn tìm viên đá Napoleon. Sau khi mất hàng nghìn binh sĩ ở Nga, Napoleon rút về Dresden và đứng trên viên đá đó suốt 6 tiếng đồng hồ ko nhúc nhích vì quá buồn bã. Truyền thuyết kể rằng nếu ai tìm đc viên đá đó sẽ gặp may mắn trong suốt 100 ngày (biết là nghe vô lý, nhưng mình cần vì mình đang đen đủi dã man), nhưng nó sẽ rất khó để tìm vì nó chỉ là 1 trong số HÀNG TRĂM viên đá lát đường trước nhà thờ Hof. Đấy thế là sau khi thức dậy vệ sinh cá nhân xong mình hăm hở ra đường lúc 11h30 sáng để đi tìm viên đá. NHƯNG ngay khi vừa đặt chân đến mặt sau của nhà thờ (nghĩa là còn có mấy mét) thì mình nổi cơn dị ứng nặng nhất mình từng bị. Khắp người nổi mẩn đỏ sưng phồng lên vừa ngứa vừa rát, nhưng mình vẫn cố lết đến trước nhà thờ làm vài bức ảnh và đó là sai lầm lớn! Cơn dị ứng trở nặng tới nỗi mình bắt đầu buồn nôn và chóng mặt, mà mình thì ko muốn nôn giữa phố nên cố chạy thật nhanh về nhà. Về tới nhà vừa bước ra khỏi thang máy mình kiệt sức vì chóng mặt+ngứa rát khắp người+buồn nôn+chạy nhanh dưới mưa nên xỉu luôn trong nhà vệ sinh.
Nhà thờ Hof trong mưa
C phải gọi bác sĩ tới nhà khám cho mình (nhưng khi bác sĩ tới nơi mình gần như khỏi rồi nên ông bác sĩ nhìn mình kiểu "mày điên à có thế này cũng bắt người ta tới"). Thế là thôi vì cơn dị ứng mà mất toi cả buổi chiều. Nhưng may sao Dresden vẫn còn thương mình, tối hôm đó (hình như) là buổi tối vui nhất mình từng có trong đời! Sau khi ngủ dậy mình như đc hồi sinh, làm hẳn 1 tour ĐI BỘ từ old city đến new city (mà Dresden rộng lắm ấy), tìm được viên đá Napoleon (nhưng lúc tìm đc thì chưng hửng vì ngta đã đánh dấu để nó dễ tìm cực kỳ).
Đá Napoleon
C đãi mình bữa tối ở 1 nhà hàng Việt Nam. C bảo là từ khi mình bước vào nhà hàng đông hẳn lên, vì khi người Đức thấy mình ăn ở đây thì họ tin rằng nhà hàng này hẳn rất tốt, rất "việt nam" thì mình mới chịu ăn món việt nam khi đang trên đất đức. Nhưng mà họ đâu biết là mình phải chật vật mãi mới nuốt được nửa đĩa, vì nó dở tệ và mặn kinh khủng! Mặn chát luôn ấy mình tu hết chai cô ca trong 1 nốt nhạc! Sau đó chúng mình gặp bạn của C ở 1 quán cà phê đẹp kinh khủng, xong đi chơi bi-a ở một cái bi-a club cũng đẹp kinh hoàng luôn. Bạn của C cũng tên là C nên mình sẽ gọi a ấy là C2. C2 còn xin lỗi mình vì đáng lẽ tối đó bi-a club có cả nhạc sống j đó nhưng cuối cùng lại ko (ôi lịch sự quá mức rồi!). Dù sao mình cũng rất vui vì mình ăn đc khá nhiều điểm dù đây là lần đầu mình chơi bi-a (dù hầu như toàn phải nằm hẳn lên bàn mới bắn đc vì người mình ngắn. Khổ lắm cơ!). Sau đó mình cứ tưởng sẽ đi về nên nốc hơi nhiều bia ở bi-a club, nhưng ko, chúng mình tiếp tục di chuyển tới một cái hộp đêm gần đó. Mình ko nhớ mình đã uống bao nhiêu bia tối hôm đấy nhưng khi chúng mình rời hộp đêm và tới một home party thì mình đã không thể tự mở đc cửa nữa rồi. Nói mới thấy từ ngày sống ở Đức mình càng ngày càng bị "bê tha hoá". Trước ở Việt Nam mình ngoan lắm, chả rượu chè cờ bạc thuốc lá gì, có chăng thỉnh thoảng đi ăn cùng bố hoặc bạn bè thì làm 1, 2 cốc bia là chấm hết. Mà bia Việt Nam thì như nước lã ấy! Ở Đức thì khác, đi tiệc mà uống loại bia nhẹ đựng trong chai nhựa thôi là đã bị chúng nó cười cho thối mũi. Nhưng mà thấy chúng nó nói không sai, tuổi trẻ phải đôi lần uống say không biết trời đất là gì xong quẩy hết mình thì mới là tuổi trẻ chứ! (nhưng không khuyến khích kiểu nhậu say rồi phóng nhanh vượt ẩu phạm pháp nhé) Mà bọn Tây nó điên thế thôi chứ cũng biết điều, uống say có thể cởi truồng chạy nhông nhưng ko bao giờ cầm lái. Và mình luôn luôn là người châu á duy nhất trong mọi bữa tiệc nên đc mọi người cưng lắm luôn!

Ngày thứ 3 mình thức dậy và mệt rã rời (hẳn rồi!) nhưng vẫn cố đi thăm thành phố lần cuối trước khi về. Khổ nỗi chả hiẻu sao 3G ko chịu hoạt động mà lại ko có wifi (rất khó để kiếm đc free wifi ở Đức vì kể cả trong quán cà phê người ta cũng ko cho pass đâu) nên ko làm sao mà liên lạc được với Nancy (đáng lẽ ra mình có thể gọi điện nhưng mình quên xừ mất là mình có số của Nancy -.-). Đấy xong vì ko có mạng nên ko tìm đc cả đường ra ga tàu để về luôn. Trời thì nắng mà cái ba lô trên vai thì ngày càng nặng. Quên ko nói Dresden đặc biệt ở chỗ nó có 2 thành phố nằm trong nó là old city và new city ngăn cách bởi sông Elbe, nên nó có 2 cái trung tâm thành phố và 2 cái ga tàu luôn. Mà cái ga mình cần tìm để về thì ko phải cái ga mà mình đến. Thế nên khi tìm đc thì mình đã quá mệt. Mua vé  về luôn và đành hẹn Nancy vào dịp khác :<
3 ngày ở Dresden nhiều rắc rối nhưng cũng thật nhiều niềmm vuii. Mình ko có nhiều ảnh của các khu nổi tiếng, mình chọn điểm đến ko phải vì nó nổi tiếng mà bởi vì con người, vì cảm giác của mình với thành phố và câu chuyện đằng sau nó. Tạm biệt Dresden, sẽ quay lại vào 1 ngày ko xa <3

sưởi nắng bên sông Elbe 

Sông Elbe ở khoảng cách rất gần 

Tượng vua August der Stark (August quyền lực) ngăn cách old city và new city 


khi cơn dị ứng bắt đầu