Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Để lại trái tim ở Leipzig

Leipzig một ngày cực lạnh
 Nhớ ngày đầu tiên đặt chân tới Leipzig, xui xẻo nối tiếp xui xẻo, cứ động vào việc gì là việc đấy lại không được như ý muốn: hợp đồng nhà bị huỷ vào phút chót, tất cả các trung tâm ngoại ngữ đều full chỗ, tài khoản ngân hàng trục trặc không mở được, không rút được tiền, không bạn, không chốn nương thân... Tôi nhắn tin cho R, người đầu tiên tôi biết ở Leipzig, rằng "em phải đi thôi, em không thuộc về nơi này, Leipzig không chào đón em." Không chút do dự anh nhắn lại "tất nhiên là em thuộc về nơi này chứ. Cứ ở lại đi rồi em sẽ thấy.." Khi ấy tôi chỉ ậm ừ, nghĩ rằng anh chỉ an ủi tôi vậy thôi, rắc rối của tôi không phải là rắc rối của anh, làm sao mà anh hiểu được.

Ấy thế mà anh hiểu thật! Leipzig trở thành nhà của tôi lúc nào không hay. Ngày biết tin đỗ vào trường dự bị đại học Nordhausen, đáng ra phải sướng điên vì điều mình chờ mong suốt nửa năm trời cuối cùng cũng thành hiện thực, tôi lại ủ rũ buồn rầu như nhận giấy báo tử. Tôi gọi điện cho mẹ mà mặt dài như cái ống nước, doạ mẹ tôi một phen tưởng tôi lại trượt nữa. Một tuần trước khi rời Leipzig tôi khóc suốt. Nghĩ lại thấy dở hơi, ngày tôi rời Việt Nam để đi tới một đất nước cách xa quê hương cả nửa vòng trái đất chẳng một sợi buồn nào vắt nổi vào lòng tôi (có mỗi hôm ở sân bay tự dưng bà nội khóc làm tôi thương bà quá khóc theo chứ chả phải buồn bã gì), ấy thế mà giờ tôi lại khóc quá nhiều cho Leipzig, cho một thành phố tôi mới ở được chưa tới 6 tháng. Trước đây mỗi lần nghe ai bảo đi du lịch tới một thành phố nào đó mà "fall in love" luôn không muốn về nữa tôi chỉ nghĩ "của lạ là của ngon", nhưng mà bây giờ tự mình ở trong vị trí đó mới thấy, trót yêu một thành phố hoàn toàn xa lạ thì có gì sai? Lại nhớ tới hồi Paris mới bị đánh bom, có 1 nàng hot girl share link bài báo cùng dòng status đại loại là đau lòng cho "Paris của tôi". Đấy chỉ có thế thôi mà dân tình thi nhau lao vào ném đá ào ạt, mỉa mai rằng nước mình dân tộc mình không thương lại đi khóc thuê cho nước ngoài. Ô hay, nói thế khác gì bảo ra đường thấy người bị nạn thì không nên giúp đỡ không nên thương cảm bởi vì "mẹ mày ở nhà vất vả nuôi mày lớn mày không thương lại đi thương người ngoài"? Làm người nổi tiếng ở Việt Nam thực khổ, đến cả cảm giác cá nhân cũng bị người ta tìm cách soi mói đàn áp.

Một tối mở cửa sổ ra thì thấy trái tim này được để lại. Leipzig và con người Leipzig luôn đáng yêu thế đấy

 Thôi chuyện thiên hạ chẳng bàn tới nữa. Ngày tôi rời Leipzig là một ngày giữa tháng 2, đáng ra phải băng tuyết đầy trời nhưng không hiểu sao lại nắng vàng như rót mật. Âu cũng may, thời tiết tốt làm lòng người cũng ấm lên được đôi chút. Ngồi trên tàu tôi cố gắng không khóc một phần vì tôi đã hứa với R là sẽ dành sự háo hức cho khởi đầu mới ở Nordhausen, một phần là vì tôi không thích để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác, nhất là người lạ. Chán quá tôi lôi máy ra nghe nhạc. Ngày thường tôi chỉ thích nghe ballad nên cả list nhạc gần 2 chục bài toàn mấy bài buồn não nề, giờ mới thấy tự mình hại mình. Perfect! Tàu vừa ra khỏi địa phận Leipzig, mắt tôi ầng ậc nước. Ngại quá tôi phải lôi khăn giấy ra giả vờ xì mũi, nhưng thực ra là lén lau nước mắt.


Móc khóa của tôi

Người đời nói không sai, "xa thương gần thường". Khi còn ở Leipzig chưa bao giờ tôi thấy Leipzig đẹp, chỉ thấy nó bình thường như bao thành phố khác của Đức. Xa rồi mới thấy Leipzig thực rất đẹp, mới hiểu được tại sao mà người ta phải tốn tiền tốn thời gian ghé qua Leipzig 2-3 hôm trong khi hoàn toàn có thể đi một mạch tới "thành phố tình yêu" Praha hay "thành phố đáng sống nhất thế giới" Wien. Leipzig không được lãng mạn như "con nhà người ta", chẳng có cầu tình cũng không có những góc phố mà "nhìn thôi đã muốn yêu". Leipzig là thành phố của nghệ thuật, của những thiên tài thơ ca nhạc hoạ như Goethe hay Bach. Leipzig không đáp ứng được những người yêu cảnh đẹp, Leipzig chỉ có những bức tượng đứng im lìm hay mấy nhà thờ cổ kính xây theo kiểu Gothic. Nhưng Leipzig cũng rất tinh tế và đặc biệt theo cách riêng, ví dụ như những bức tượng tưởng chừng nhàm chán mà lại rất thú vị. Bức tượng Bach trước nhà thờ Thomas mới đầu trông khá bảnh bao nhưng túi áo lại bị cố tình làm cho lật ngược ra ngoài, vì khi còn sống Bach nghèo đến nỗi không một xu dính túi. Hay bức tượng Faust (1 nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng của Goethe) cũ kĩ bụi bám đen kịt, duy chỉ có phần mũi giày là sáng bóng bởi tương truyền nếu ai chạm vào mũi giày Faust sẽ thi đâu đỗ đó, rồi sau đó phải xuống địa ngục vì trong truyện Faust cũng đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Không biết người khác như nào chứ tôi thì tin sái cổ, vì tôi sờ rồi, sờ xong 1 tuần sau đi thi cũng đỗ luôn thật dù suốt 5 tháng trời chỉ chơi bời tiệc tùng và bắt đầu học 2 ngày trước khi thi. Và tađa, Nordhausen là địa ngục đây chứ đâu! Tận ngày học rồi vẫn chưa tìm được nhà để ở, cả thành phố chỉ có đúng 2 quán ăn theo kiểu châu á, không có KFC, chỉ có đúng 1 cửa hàng McDonald mà lại còn nằm tít tận trên đường cao tốc!



Tượng Bach trước nhà thờ Thomas


Điều duy nhất giữ tôi không gục xuống ở Nordhausen chính là việc nhận được giấy mời đi thi ở studienkolleg Leipzig. Tôi lại có cơ hội trở về "nhà" rồi. Và cho dù tôi có đang ở trong địa ngục hay là chưa, chắc chắn là tôi sẽ phải tới sờ nắn cái mũi giày của Faust thêm một lần nữa..
.


Một nhà máy sản xuất đồ hộp cũ nay đã thành một rạp chiếu phim nhỏ và quán cà phê

Khu tưởng niệm những người Do Thái đã chết trong thế cuộc tàn sát của Đức Quốc xã




Không có nhận xét nào: