Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Erfurt và Nordhausen: cảm ơn và xin lỗi


Bởi vì Nordhausen quá buồn chán nên tôi và lũ bạn mới quen rủ nhau lên Erfurt chơi. Erfurt là thủ phủ của bang Thueringen, nằm ở vị trí chính giữa Đông Đức và Tây Đức nên vừa cổ kính, yên bình nhưng cũng rất hiện đại, sôi động. Dù hôm đó là chủ nhật nhưng đúng hôm có lễ hội Karneval (lễ hội hóa trang) diễn ra nên không khí vô cùng vui tươi nhộn nhịp (thường thì ngày chủ nhật ở Đức nó giống như ngày tận thế ấy, mọi hàng quán, siêu thị đều đóng cửa, hệ thống giao thông công cộng hoạt động rất hạn chế, mọi người không được phép gây ra tiếng ồn, hầu hết chỉ ở trong nhà đóng cửa im ỉm, tận hưởng ngày chủ nhật đúng nghĩa là nghỉ ngơi bên gia đình). Ở Nordhausen một thời gian tới Erfurt cảm giác cứ như là người rừng lần đầu được tiếp xúc với nền văn minh nhân loại, đầu và cổ cứ xoay liên tục ngắm nghía hết cái này tới cái nọ, miệng tôi thì lúc nào cũng trong trạng thái ngoác tới tận mang tai không khép vào được vì sướng. Ấn tượng đầu tiên của tôi là Erfurt rất cổ kính, rất sạch sẽ, rất yên bình. Tùy tiện liếc mắt đi hướng nào cũng thấy những góc phố khiến người ta cảm thấy như lạc vào một châu âu thời trung cổ với những cánh cổng hình vòm, những con đường hẹp lát đá xám xe ngựa đi lại lộc cộc, những ngôi nhà nẹp gỗ với ô cửa sổ cao cao trồng đầy hoa tươi, những con ngõ nhỏ ngoằn nghèo dẫn lên cao tít,...




Điểm đến của chúng tôi là Domplatz, địa điểm nổi tiếng nhất của Erfurt và cũng là nơi diễn ra lễ hội. Thứ tôi trông thấy đầu tiên khi vừa tới nơi là nhà thờ Erfurt. Tôi đã bị choáng vì nó nguy nga và đồ sộ như một tòa lâu đài mà trước giờ tôi chỉ được thấy trong mấy bộ phim hoạt hình của Disney. Ngay kế đó là đồi Peter, đứng từ đây có thể nhìn bao quát hết toàn cảnh lễ hội bên dưới, hơn nữa lại là một nơi lí tưởng để chụp được vô số bức ảnh siêu đẹp, siêu đã mắt (như tấm ở đầu trang lol).

Nhà thờ lớn Erfurt ở Domplatz

Thực ra thì ngắm cảnh đẹp tuy hấp dẫn thật, nhưng tôi cũng chỉ kiên nhẫn được tới thế, vì với tôi hàng loạt quán ăn ở bên dưới lễ hội còn hấp dẫn gấp hàng vạn hàng tỉ lần. Yên tâm đã có đủ ảnh đẹp, tôi rủ cô bạn đi cùng tấp ngay vào một xe bán xúc xích nướng mà từ xa đã nghe mùi thơm lừng. Nước Đức nổi tiếng khắp thế giới với món xúc xích ngon tuyệt vời, nhưng nếu đã ăn thử xúc xích của bang Thueringen, nhất là ở Erfurt rồi thì sẽ thấy xúc xích ở những vùng khác chỉ là hạng xoàng xĩnh.Tôi là người khá dễ tính trong khoảng ăn uống (lol), mọi người ai cũng có địa điểm ăn ưa thích của mình còn tôi thì không, vì đối với tôi nếu tôi đã thích một món nào đó thì tôi thấy ăn ở đâu cũng ngon như nhau, trừ phi phải cực kỳ tệ hại đến nỗi liếc mắt là nhận ra thì tôi mới có chút phân biệt. Ấy vậy mà tôi phải khẳng định rằng xúc xích nướng ở Erfurt ngon nổi bật, bằng chứng là sau đó tôi có ăn xúc xích nướng ở Leipzig thì thấy nó nhạt nhẽo sao đó, dù đợt giáng sinh ăn vẫn còn thấy ngon ghê
lắm. Sau này tôi kể cho một người bạn thì mới biết, hóa ra xúc xích nướng đã trở thành thương hiệu của bang Thueringen từ rất lâu rồi, hương vị không nơi nào có được, không thể bắt chước được.
Ngoài xúc xích nướng ra thì thịt xiên nướng ở Erfurt cũng rất ngon. Người Đức không thích ăn thịt mỡ nên thịt xiên nướng mà tôi ăn đó giờ đều là thịt nạc không, ăn vừa khô vừa giắt từa lưa vào răng. Ở Erfurt người ta làm xen giữa những miếng thịt nạc lại là môt miếng thịt ba chỉ thật mỏng, vừa đủ để khi nướng lên mỡ chảy quện vào các miếng thịt mà lại không bị ngấy, thịt ướp cũng rất vừa, dù là thịt nạc đó mà ăn vẫn mềm ngon. Cả tôi cả cô bạn cứ cắm cúi ăn, nắng lên chiếu rát mặt cũng cứ ngồi ăn quên cả tránh đi (lol). Vậy nên 2 đứa cứ bị lạc nhóm mấy lần, vì cứ đang đi lại vô thức bước vào một xe đồ ăn nào đó...

Xúc xích nướng


Thịt xiên nướng


Kem cũng ngon luôn!


Thôi dừng chủ đề ăn uống tại đây, không người ta lại bảo tôi đi ăn chứ không phải đi du lịch. Lễ hội Karneval là lễ hội hóa trang lớn nhất ở Đức, mỗi nhãn hàng, thương hiệu đều có một chiếc xe riêng trông như xe mô hình đèn trung thu ở Tuyên Quang, chở đầy người loa nhạc xập xình đi diễu hành dọc các tuyến phố chính và ném kẹo, hoa, thú nhồi bông và cả bao cao su cho người dân đứng dọc 2 bên đường. Thường thì lễ hội Karneval chỉ có ở các thành phố thuộc Tây Đức, Erfurt tuy là thành phố thuộc Đông Đức những vẫn tổ chức rất to và hoành tráng, vậy mới nói Erfurt vừa cổ kính vừa hiện đại, là nơi giao thoa giữa 2 miền văn hóa Đông-Tây.

Đoàn diễu hành


Phát kẹo cho em bé


Đoàn hóa trang gồm vua, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa và đoàn tùy tùng

Những người nhặt kẹo chủ yếu là trẻ con, vì người lớn còn bận đứng phía sau bê thùng bê chậu để đựng kẹo. Nói tới trẻ con mới nhớ, ở Việt Nam người ta cứ tung hô cách nuôi dạy trẻ ở nước ngoài, chê bai đất nước mình trẻ con lếu láo vô tổ chức. Tuy nhiên ở đây trẻ con không phải đứa nào cũng ngoan. Đứng trước tôi ban đầu là một thằng nhóc khoảng 7 tuổi (mà thực ra là nó chen lên thì có), cứ mỗi lần kẹo được tung ra là một lần mọi người xung quanh khốn khổ vì thằng nhóc vồ tới, xô đẩy hết mọi người để nhặt kẹo, giẫm cả lên giày tôi mấy lần. Đỉnh điểm là khi nó chui xổ vào giữa 2 chân của một cô đang bế em bé, khiến cho cô ấy chao đảo còn em bé thì suýt ngã lộn cổ xuống đất. Cô ấy bực quá liền kéo thằng nhóc lại mắng cho một trận, thằng bé liền mếu máo chạy ra mách bố mẹ nó. Điều khiến tôi ngạc nhiên là bố mẹ thằng bé lại sẵn sàng cãi nhau tay đôi với cô kia trong khi rõ ràng là con mình làm sai, sau đó liền hậm hực kéo thằng bé đi chỗ khác.

***

Trở về Nordhausen tuy rằng thành phố nhỏ và khan hiếm nơi vui chơi giải trí, nhưng con người nơi đây lại vô cùng tốt bụng và dễ mến. Nhớ ngày đầu tiên đặt chân tới Nordhausen, tôi suýt khóc khi thấy mọi thứ chẳng được như mong đợi. Tôi cứ tưởng mỗi tuần ở đây sẽ dài như một tháng một năm, ấy vậy mà 4 tuần tôi sống ở Nordhausen chớp mắt trôi nhanh như mới 4 ngày. Mọi người ở đây giúp đỡ tôi rất nhiều. Một cô bạn mới gặp mặt lần đầu tiên đã sẵn sàng nhường phòng cho tôi còn mình thì đi ngủ nhờ phòng người khác, một cậu sinh viên đang trong thời gian về Việt Nam chơi, dù chưa một lần biết mặt nhưng sẵn sàng giao chìa khóa phòng cho tôi ở suốt 1 tháng trời mà nhất quyết không lấy một đồng, một chị bạn mới quen chưa tới 1 tháng, thấy tôi than trời trên facebook rằng đồ ăn ở đây chán quá liền mời tôi đi dự event ăn uống mấy lần, những người bạn ở chung nhà hay cho tôi đồ ăn, những cô bạn cùng lớp ngoài miệng chả bao giờ nói năng tử tế với nhau, nhưng trong lòng buồn bã khi phải xa nhau lúc tôi quay trở về Leipzig, thậm chí cả những người lạ tôi gặp trên đường cũng sẵn sàng giúp đỡ khi thấy tôi mang vác nặng hay lạc đường,... Có lẽ tôi đã mang tâm trạng hậm hực đối với Nordhausen quá lâu nên không nhận ra rằng Nordhausen đáng yêu theo một cách khác, phải tận đến ngày cuối cùng rời đi, nhìn những người bạn thay nhau vác đống đồ lỉnh kỉnh của tôi ra đón xe rồi cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi xa dần mới thấy lưu luyến. Tôi cứ tưởng ngày trở về Leipzig tôi sẽ vui sẽ háo hức lắm, nhưng sao cứ thấy lòng nặng trĩu... Một tháng ở Nordhausen là những ngày tôi được thoải mái cười hô hố, thoải mái làm trò và phô diễn sự điên khùng thô bỉ, ở đây tôi cảm thấy được sống thật với con người thật của mình, bởi vì đã từ lâu rồi, suốt 6 tháng sống ở Đức, những người bạn nước ngoài của tôi dù tốt nhưng tôi không cách nào khiến mình thật sự gần gũi được.

Cảm ơn Nordhausen vì đã dang rộng cánh tay đón nhận tôi, đã đối xử vô cùng tử tế với tôi dù tôi đã từng coi Nordhausen như là chốn địa ngục. Cảm ơn và xin lỗi rất nhiều!




Không có nhận xét nào: